CHỜ ĐÔNG
Ai từng chờ...ĐÔNG chưa !?
ĐÔNG. ...
Đời chẳng ví cái mùa giá băng này là một chút gì hay êm như Xuân ,như Hạ...Như Thu
Nên như Đông chỉ là Lão Ông già cốc khú da nheo !
Lão run rảy
Lão gò khom cái lưng cong , nhẩn nha bước theo nhịp gậy chống . Cây gậy tre mòn nhẳn những đốm màu ngả nâu vàng nắm chắc trong bàn tay gầy nhăn nhúm , làn da cũ mốc , nổi hằn lên những thớ gân ẩn hiện quanh co, như những con giun đất oằn mình trốn cái lạnh giá vào sớm mùa Đông ủ hơi sương
Lão già ĐÔNG khó tính !
Khoác trên thân cái áo choàng dính cứng những sợi Tuyết
Những khi Lão đến có khi là chút vui cho trẻ nhỏ , nhưng người già thì bực bội với những hình dáng co ro .
Đôi khi Lão đến
Là mang lại , mà bỏ sót những mầm bệnh ....
Người già húng hắng ho hen
Người trẻ tìm nhau gửi cái lạnh sẻ chia hòa nhịp , lắm khi tìm cớ cho nụ ấm trao đi từ môi ....hôn !?
Ta xem đó như món quà , như tặng vật của lúc giao mùa cho ngày ngắn lại hơn đêm !
Mùa Đông
Có tiếng hát đâu đó chưa hay mà nhiều người chợt thích lắng nghe
Như gió rít trên mái cao . Như âm từ xua tan cái Bão xa cuối năm vần vũ ngoài biển khơi
Lão Đông thật đáng yêu trong âm giai lạnh giá
Ta nhớ lại cái áo Len màu nâu xậm ngày xưa Mẹ mua cho trên Phố chợ .....
Tuổi thơ bỏ quên rồi Lão Đông ơi !
PHONGSUONG